4.6.11

Ru Mình



Thản nhiên ta ngẩng đầu lên
Để lòng thơm với trăng trên đỉnh đầu
Đời là bãi biển nương dâu
Cụ Nguyễn Du bảo : Xưa sau sự thường




Thản nhiên ta với mùi hương
Thoảng bay trong gió mơ đường về quê
Âm vang trong gió câu thề
Tháng Tư năm ấy não nề biết bao



Thản nhiên giọt lệ tuôn trào
Chao ơi ! là nhớ buổi nào ta đi
Không lời giã biệt chia ly
Cứ coi như đã ra đi không về.



Thản nhiên năm tháng qua đi
Tuy không thương tật, khác gì phế binh
Nhìn về non nước quê mình
Bất bình , căm giận sao đành bó tay.



Ru ta trong giấc mơ này
Thế gian thức tỉnh từ ngày tháng Tư
Ngọc Bích

No comments: