Cho em mượn một bờ vai
Kề hai mái tóc ngắn dài bên nhau
Ngoài hiên muôn hạt mưa Ngâu
Nối lời tâm sự bớt sầu bơ vơ
Rồi cho em mượn lời thơ
Gieo vần lục bát mà mơ thanh bình
Sợi tơ trời rất mong manh
Làm sao vá mảnh quê mình thương đau
Vườn xưa xanh lá một màu
Dây trầu leo quấn thân cau không rời
Trời xanh mây trắng êm trôi
Kề vai anh , nói thầm lời cảm ơn
Để rồi một buổi hoàng hôn
Ai về quê chở nỗi buồn em theo ?
Ngọc Bích
No comments:
Post a Comment