Thêm mùa xuân nữa quê người
Xế chiều vàng giãi buồn rơi ngập hồn
Tìm đâu thấy nắng quê hương?
Tìm đâu cho thấy đoạn đường ngày mưa ?
Bây giờ xuân chẳng như xưa
Bây giờ tết cũng như thừa như dư
Cõi buồn lại rất riêng tư
Một mình cả cõi phù du bên đồi
Giá bao nhiêu một nụ cười?
Ở đâu tìm được niềm vui ? xa gần ?
Ai rao bán một mùa xuân?
Cho người lữ thứ góp dần tiền mua
Đếm bao nhiêu đủ những mùa?
Xuân, Thu, Đông,Hạ cho vừa hỡi anh ?
Đổi bao nhiêu nén ân tình
Để đem lại được cho mình mùa xuân?
Thôi thì thôi nhé ngàn lần
Từ đây....ươm kín đầy sân hạt vàng
Để mùa xuân mới sắp sang
Nở đầy những đóa hoa đang đợi chờ
Để mùa xuân với ước mơ
Được mùa, được cả riêng tư nụ cười.
Ngọc Bích