Trùng dương gợi nhớ
Trùng dương gợi nhớ mắt ai xanh
Trả mãi chưa xong món nợ tình
Đàn mới so giây đà lỗi nhịp
Đêm chưa vào mộng đã tàn canh
Gió sương thêm lạnh niềm tâm sự
Sỏi đá thêm đau gót độc hành
Thao thức chỉ riêng mình với bóng
Tâm cầm buồn rượi khúc vô thanh
Vô thanh buồn rượi khúc tâm cầm
Biết có ai người khách thẩm âm?
“ Thỏang chút hương xưa” dù một thóang
Mà gây mùi nhớ đến trăm năm
Vương tơ một kiếp con tằm
Trong can huyễn mộng gọi thầm tên ai
Nhẹ rơi chiếc lá hiên ngòai
Bàng hòang ngỡ bước chân ai bên thềm.
Cung Diễm
Trùng dương gợi nhớ mắt ai xanh
Trả mãi chưa xong món nợ tình
Đàn mới so giây đà lỗi nhịp
Đêm chưa vào mộng đã tàn canh
Gió sương thêm lạnh niềm tâm sự
Sỏi đá thêm đau gót độc hành
Thao thức chỉ riêng mình với bóng
Tâm cầm buồn rượi khúc vô thanh
Vô thanh buồn rượi khúc tâm cầm
Biết có ai người khách thẩm âm?
“ Thỏang chút hương xưa” dù một thóang
Mà gây mùi nhớ đến trăm năm
Vương tơ một kiếp con tằm
Trong can huyễn mộng gọi thầm tên ai
Nhẹ rơi chiếc lá hiên ngòai
Bàng hòang ngỡ bước chân ai bên thềm.
Cung Diễm
Thẫn thờ nhớ đến bóng ai qua thềm
Ngàn trùng thăm thẳm một màu xanh
Gợi mối đau thương của chuyện tình
Một thuở sang sông cầu lỗi nhịp
Đường về sương phủ lạnh thâu canh
Gửi vào sương gió cùng muôn sự
Dừng bước chân mây kẻ viễn hành
Giờ chỉ riêng ta ngồi đối bóng
Nghe từng tiếng vọng của âm thanh
Văng vẳng đâu đây tiếng vĩ cầm
Thương về tri kỷ, nhớ tri âm
“ Thỏang chút hương xưa”còn lóang thóang
Mà niềm nhung nhớ đọng ngàn năm
Mới hay rằng một thân tằm
Nhả tơ kéo kén bền lòng yêu ai
Mặc cho lá rụng mái ngòai
Thẫn thờ nhớ đến bóng ai qua thềm
Ngọc Bích
( Họa nguyên vần )