Em là người Việt Nam
Bé gái nhỏ nhất trong hình đã tự ý ghi vào tờ đơn khi em gửi cho ban giám hiệu nhân dịp khai trường vừa qua. Cô giáo nhìn em và hỏi lại:
- Em có thật hiểu câu em viết trong cái đơn em gửi lên ban giam hiệu không?
Cô bé thản nhiên đáp:
- Dạ có chứ ạ
Cô giáo vẫn thắc mắc và hoài nghi rằng em đã viết vào sai chỗ chăng, cô hỏi lại:
- Trông em đâu có vẻ gì hay nét gì là Việt Nam đâu nhỉ ?
Bé Brooklyn Đodge cười và lễ phép trả lời:
- Thưa cô có thể em nhìn không có vẻ gì là Việt Nam cả, nhưng trong huyết quản của em dòng máu chính lại là Việt Nam đấy ạ !Hơn thế nữa bố em là con của bà nội em , mà bà nội em là Việt Nam cho nên em nghĩ rằng em là chính gốc Việt Nam đó !
Nói xong em bé gái liền đem tấm ảnh nhỏ mà em giữ trong cái hộp vẽ ra và đưa cho cô giáo coi:
- Đây là hình gia đình em chụp chung với bà nội em hôm em lên San Jose làm giỗ cho ông nội em đó cô. Em rất thích được tự hào nhận em là người Việt Nam vì bà nội em tốt và thương quý yêu em và anh của em nữa. Bà nội cũng thường kể về những chuyện tốt đẹp về người Viêt Nam cho em nghe.do đó em nghĩ em tên em bà nội cũng bảo là Bạch Liên ( Brooklyn) là tên một loại hoa sen trắng, vừa có hương thơm và nét đẹp đáng tôn kính nữa đấy thưa cô.
Cô giáo cười thân mật với em và bảo em:
- Cho cô gửi lời khen ngợi bà nội em quả là người Việt Nam yêu nước và biết cách hướng dẫn em hãnh diện mà nhận mình là Việt Nam.
Đây là nguyên văn tóm tắt câu chuyện mà cháu nội đã gọi điện thoại lên để chuyển lời cô giáo của em đến cho bà nội. Sau đó thì Gái Quê xin gửi đến đồng hương Việt Nam ta .
Gái Quê
31.8.12
22.8.12
Ngày xưa ta bé
Mẹ dẫn ta đi chơi
Mẹ ta giờ già rồi
Tới thời ta đưa mẹ
Đi mọi chốn muôn nơi
Phận làm con đã rồi
Ta lại còn làm người
Dù năm tháng êm trôi
Mẹ mãi vẫn một đời
Ta thương kính tuyệt vời
Trên trái đất muôn người
Luôn cần ánh mặt trời
Mọi nơi và mọi người
Đều phải cần có mẹ
Như khi xưa ta bé
Mẹ đã nuôi dạy ta
Nay đến lúc tuổi già
Ai sẽ chăm lo mẹ?
Câu trả lời là: TA
Ai cũng phải viết hoa
TA luôn chăm sóc MẸ.
Gái Quê
xin mãi còn bé nhỏ
Đưa đón mẹ cầm tay
Dìu dắt qua tháng ngày
Ru con thời thơ ngây
Ngày đầu
con đi học
Dỗ dành khi
con khócMắt mẹ thấy cay cay
Lòng mẹ buồn vui lây
Qua thời
con đi học
Bụi thời
gian bạc tócQua thời mẹ lo âu
Mưa thời gian xanh màu
Con tuổi
hoa rạng rỡ
Mẹ tuổi già
trên vaiNgày qua… ngày còn lại
Rồi cứ thế theo nhau
Lòng mẹ như
biển sâu
Tình mẹ tựa
núi caoCon biết nói lời nào
Cho trọn lòng bầy tỏ
Xin mãi
còn bé nhỏ
Mẹ con mình
bên nhauCứ mãi như ngày đầu
Mẹ đưa con đi học
18.8.12
Mộng thắm mơ vàng
Em có tình yêu rất đượm nồng
Yêu đời, yêu lẫn cả non sông
Tình yêu chan chứa trên hoàn vũ
Nào quản đâu Em phận má hồng
Em vẫn riêng mang cả khối tình
Dù trong cảnh khổ, dẫu điêu linh
Tình yêu này vẫn dành riêng chỉ
Yêu khắp muôn loài lẫn chúng sinh
Hỏi có ai còn tha thiết yêu....
Cùng Em theo gió sớm mây chiều
Đắm hồn trên những dòng sông lặng
Mộng thắm mơ vàng cập bến yêu.
Ngọc Bích
2.8.12
Nếu ai có hỏi?
Nhìn hình hỏi tôi nghĩ gì?
Thì xin sẽ trả lời vì cháu tôi:
Cháu tôi dễ thương quá thôi
Và hơn thế cháu là người Việt Nam
Ngọc Bích
Subscribe to:
Posts (Atom)