22.5.12



                                                  Đùa vui với bạn

Nhân dịp bạn thơ Đỗ Quý Bái đọc bài thơ Chiều Mưa Nghe Nhạc Văn Cao của Ngọc Bích nên đã gửi bài thơ bông đùa dưới đây, và NB xin họa lại cũng để vui đùa:

Nghịch Bóc bà ơi !Viết thuở nào
Chiều mưa nghe nhạc của Văn Cao
Công phu ghi lại tên danh tác
Thử hỏi thơ soàng sánh được sao?

Lạc Thủy Đỗ Quý Bái

Ngọc Bích, là tên tự thuở nào
Làm thơ, yêu thích nhạc Văn Cao
Lòng thường khâm phục nhiều danh tác
Há dám khoe mình , dám sánh sao? 

Gái Quê Ngọc Bích



21.5.12



Mới hay một sáng thu hồng
Sợi tình oan nghiệt trói không bằng lời
Đường vào tình sử muôn đời
Có mưa, có nắng có trời có trăng
Khi yêu khi giận lạ lùng
Trăm ngàn nỗi nhớ nỗi mong muộn màng
Để rồi những lúc vắng nàng
Tình như chiếc lá thu vàng nhẹ bay
Để cho nỗi nhớ ngất ngây
Nỗi buồn trên những từng mây nhẹ nhàng.
Ngọc bích

20.5.12



Thèm một nét môi

Em trong giấc ngủ hiền ngoan
Chao ôi!  em thật dịu dàng dễ thương
Hình như sợi nhớ sợi thương
Thơm lừng hương tóc lẫn hương hoa hồng

Em say trong giấc mộng lòng
Trong mơ quên cả những vòng phù du
Vòng tay êm một đêm thu
Kề bên anh , giấc em như hẵn còn

Nồng say giấc ngủ em ngon
Nụ hôn trên má như còn long lanh
Em đừng thức nhé, em anh !
Cứ trong mơ giấc mộng xanh ngày vàng

Mơ anh hôn rất nhẹ nhàng
Hôn bờ mi khép, hôn làn tóc xanh
Hôn em tròn giấc mộng lành
Thèm hôn mãi nét môi xinh em mời.
                           Ngọc Bích



Ước gì


Ước gì tay mãi trong tay
Bên nhau từng phút từng giây nạm vàng
Nụ hôn dẫu có muộn màng
Trao nhau kẻo sẽ loãng tan trong chiều

Phút giây im lặng nói nhiều
Xích gần lại, biết bao nhiêu cho vừa
Không gian im lặng như tờ
Thời gian lắng đọng phút giờ bên nhau

Ước gì …cho đến mai sau
Ước vòng tay ấm ôm nhau lâu dài
Ước gì cứ được song đôi
Bên nhau đến cuối cuộc đời nhé em

Ước gì ? biết ước gì thêm?
Chỉ mơ, chỉ ước êm đềm bên nhau
Ước chiều vàng chớ phai mau
Hoa vàng cứ mãi đượm màu dấu yêu .

                             Ngọc Bích



19.5.12





Bà Nội, Bà Ngoại hai bà vẫn chỉ là một
Dù là bà nội hay bà ngoại bà vẫn là bà của chung các cháu
Dù là cháu ngoại hay cháu nội các cháu cũng đều là cháu của bà

Hình thứ nhất của bà với cháu nội Bùi Minh Quân
Hình thứ hai là bà ngoại với cháu Trí Nguyễn
Hình thứ ba là bà ngoại với cháu Lê Vinh

Cả ba cháu đều là cháu của bà
Cả ba hình đều là hình bà của cháu
Tất cả cùng chung dòng máu Việt Nam

Bà Nội Ngoại Ngọc Bích




Cạn chén nồng cay

 Từ khi người ấy nắm bàn tay
Hồn ta sao suyến giấc mơ đầy
Trái tim vàng chín treo đầu gió
Trên nhánh cây vàng ngọn gió lay

Từ khi người ấy đến nơi này
Bên tường hoa rụng lẫn hương bay
Tơ trời như có gì vương vấn
Ta đã yêu người , yêu đắm say

Từ khi người đến với heo may
Ta đã cùng nhau những tháng ngày
Trong gió trong mưa và tất cả
Bên người cùng cạn chén nồng cay

Gái Quê  

18.5.12



Cháu Donald qua My khi 5 tuổi
Lần đầu tiên bà đưa cháu đi chùa
Bà ngoại phải ngồi thấp xuông để ngang bằng chiều cao của cháu
Thế rồi năm tháng cứ qua mau
Thế rồi 25 năm sau
Bà đã già khi cháu lớn mau
Cho đến Ngày Hiền Mẫu những năm sau
Hai bà cháu đứng bên nhau trên đất Mỹ
Khi bà gần ở tuổi 75
Và cháu đã qua thời của tuổi lên 5
Tuổi của hai bà cháu cộng lại đã gần 100.
Ba thế hệ vẫn cùng chung thế kỷ
Cả hai bà cháu không chuyện trò với nhau bằng tiếng Mỹ
Mặc dầu cả hai đều nhớ kỹ rằng sao :
Bây giờ kẻ thấp người cao
Bà tuy già thấp nhưng cháu chẳng sao hơn bà.
Cháu cao lên , bà phải già
Thế nhưng bà cháu ta là VIỆT NAM
Phải thế không ?
Gái Quê





Quán Thơ nhớ Người

Nắng chiều theo gió phai mau
Người đi ngày tháng nhạt màu khói sương
Quán đời, cũng vẫn tơ vương
Quán thơ rơi những giọt buồn giọt vui
 
Giọt sầu lắng đọng trên môi
Quán thơ thiếu vắng một người…tôi thương
Gió chiều quyện áng mây vương
Dòng thơ sầu chảy vẫn thường quanh tôi

Chiều nay mây trắng ngừng trôi
Ngồi bên hiên vắng nhớ Người… mưa mau
Người thơ ngày cũ nay đâu?
Nhớ Người , thơ cũng úa màu trong mưa

Riêng tôi ngồi lặng hằng giờ
Giọt cà phê đắng nhẹ hờ rơi nhanh
Phải chăng nỗi nhớ long lanh
Một bài thơ viết vội nhanh gửi Người

                                   Ngọc Bích

3.5.12

Nụ hôn muộn màng

Nụ hôn nhẹ  buổi chiều nay
Cho em giây phút  ngất ngây mơ màng.
Chao ôi ! tim bỗng rộn ràng
Hình như cả cõi thiên đàng nở hoa ?

Bao ngày tháng đã trôi qua
Chiều vàng thu muộn chan hòa nắng tan
Trong êm đềm ,rất nhẹ nhàng.
Tình yêu chợt đến dâng tràn bờ môi.

Thế rồi lòng bỗng dưng vui
Hình như mây trắng trên trời ngừng bay
Chao ôi ! thèm một vòng tay
Ôm em đến cuối đời này nhé anh.

Tuổi vàng theo gió qua nhanh
Tình yêu ôi rất mong manh dưới trời
Chiều rơi cho nắng dần trôi
Vàng rơi ngát nụ hôn môi đến chàng  .
                         
                              Ngọc Bích