30.9.11

Câu đố

A…Cái gì không miệng có răng
Muốn cho mau chóng hai thằng đẩy lôi ?
B…Cái gì ngay cạnh chỗ ngồi
Ai mà nói tới tưởng thời ở đâu ?
C…Cái gì ở cánh đồng sâu
Mỗi khi hỏi đến đơm đâu bên mình ?
D…Cái gì trông thật là xinh
Tiếng thét giật mình than xác tả tơi?
Đ…Cái gì lúc trẻ thường chơi
Bay bổng lên trời lại thở vu vi ?
E…Cái gì mà cứ ầm ì
Có tai nhưng cứ ù lì chẳng nghe ?
F…Cái gì thường ẩn bụi tre
Như thự chẳng dè rách rưới bong bong ?
G…Cái gì mang tiếng lở long
Rờ khắp trong lòng vẫn kín như bưng ?
H… Cái gì thắt đáy giữa lưng
Đúng tuổi thì mừng, quá tuổi thì chê?
I…. Cái gì ai nấy đều ghê
Khi nào mua về con cháu khóc than ?


Ngọc Bích

2.9.11

Người thơ thôi sống kiếp lưu vong




Sống vui trong kiếp người thơ
Bốn Phương nào có ai ngờ gặp đây
Cùng ghi lại chuỗi ngày lưu lạc
Chung một lòng họp bạn cùng tôi


Đã từng vượt vạn trùng khơi
Mang theo chữ chữ đầy vơi hàng hàng
Trải nỗi đau theo ngàn gót lính
Nước cờ sầu, ai tính sai quân


Một hôm… cuộc thế xoay vần
Quê hương có một mùa xuân hết buồn
Rừng cây trước thôi còn bé nhỏ
Chuyển cơ trời góp gió muôn phương


Ngưng tiếng súng, cất thanh gươm
Để quê nhà hết tang thương một trời
Để mọi chốn nơi nơi ngưng chiến
Để người về vượt biển vượt sông


Người thơ thôi kiếp lưu vong
Về trong trống vọng,cờ dong dập dồn
Thanh bình lại nơi thôn xóm cũ
Chân trời thôi ủ rũ mưa tuôn


Dừng chân trên bến hoàng hôn
Nhẹ đưa nhịp võng thả nguồn thơ theo
Ngọc Bích














1.9.11

Hạnh Phúc đơn sơ

Thèm ôi tiếng võng ban trưa

Nghe như tìm được nắng nưa quê nhà


Mặc cho ngày tháng trôi qua

Chỉ bây nhiêu đó đủ là niềm vui


Cầu cho con cháu nên người

Cảm ơn đời, cảm ơn người thân thương


Tơ tằm mãi vẫn vấn vương
Thân tằm kéo kén dệt chương thơ tình
Quê hương chung của chúng mình
Thêu hoa dệt gấm tạc hình Việt Nam


Bản đồ chữ S được làm
Bằng bao nhiêu tuổi tên vàng sử xanh
Cháu con quyết giữ rạng danh.


Đó là đáp nghĩa sinh thành ,quê hương


Ngọc Bích



Mẹ tôi : người Việt một đời
Xem thường thua thiệt, vẫn cười hồn nhiên
Mẹ quên bao nỗi ưu phiền
Đem nguồn vui tưới đầy hiên hoa quỳnh

Với con mẫu mực ,hy sinh.
Với chồng mẹ rất tận tình thủy chung
Với bè bạn mẹ vô cùng
Ví như cây bách, cây tùng ,mái hiên

Mẹ là biểu hiệu dịu hiền
Kính trên, nhường dưới ai phiền mẹ đây?
Mẹ thương con, cháu hàng ngày
Như hoa lá với cỏ cây dưới trời.

Cuộc đời và những nổi trôi
Qua nhiều thử thách , một thời gian nan.
Anh ,Em cho đên họ hàng,
Ân cần tỷ muội , gắn hàn khó khăn

Yêu thơ mẹ sống kiếp tằm
Nhả tơ kéo kén mẹ dăng tơ vàng
Mẹ ! là tiếng hát nhẹ nhàng
Vu lan chúc Mẹ bình an cuối đời.

Song đường luôn được an vui
Kính dâng cha mẹ đây lời của con
Biển sâu và núi cao hơn
Tình cha nghĩa mẹ ghi ơn đáy lòng
Ngọc Bích ( Viết theo lời những người con)