28.11.10

Mười thương



Mười thương



Một thương má rám nắng đào
Hai thương đôi mắt như sao trên trời


Ba thương tiếng hát chơi vơi
Bốn thương miệng nói môi cười xinh xinh


Năm thương tóc xõa ngang mình
Sáu thương vầng trán thông minh hơn người


Bảy thương màu áo lam tươi
Tám thương dáng điệu lúc rời gót đi


Chín thương tính nết nhu mì
Mười thương thương nhất là... khi em buồn


Ngọc Bích


Phải chi.




Đông vừa đến cỏ thôi tươi
Cây lưa thưa sót lại đôi lá vàng
Trái tim chín thật muộn màng
Người tha hương cũng vội vàng hái theo


Rồi đây, rồi một buổi chiều
Lẻ loi em một cánh diều không dây
Gửi hồn theo khói mây bay
Quê hương lơ lửng diều say lối về.


Chao ôi! nhớ lạ lùng ghê
Nụ hôn ngày ấy chưa hề trao nhau
...Tháng năm theo nước cuốn mau
Coi như lá rụng qua cầu nước trôi.


Phải chi ta sớm gặp người
Mùa thu ấy pháo có rơi ngập đường?
...Đến nay tóc điểm hơi sương
Nhìn theo lá rụng chợt thương tiếc chiều


Trái tim giờ chín hơn nhiều
Mà niềm thương nhớ chín theo ân tình
Chuyện riêng hai đứa chúng mình
Giờ đây đã trở nên thành chuyện xưa.

He 2010 at Eddy"s and Ruby"s home





































Another pictures of the Holiday of 2010




Thankgiving 2010





Happy Thankgiving at '' Ba Noi' home with all grand children from Arizona, UCLA and Bakersfield for a special Holiday of the Years .

6.11.10

Dưới trời hoa tím


Nhẹ nhàng hoa tím rơi rơi

Như câu lục bát với lời thương mong

Thuở xưa má đỏ môi hồng

Bềnh bồng tóc thả lơi trong khói mờ

Hương trời ai kết thành thơ

Cho lòng ai bỗng mộng mơ ươm vàng

Lang thang trong ánh hôn hoàng

Trời đầy mây tím hoa ngàn tím theo

Và ai trong giấc mộng chiều

Buông trôi dĩ vãng , thả diều tương lai

Vui đi rồi... một ngày mai

Thoảng qua như giấc mộng dài mà thôi

Ngọc Bích

Mùa lá đổ



Ơ kìa trời mới chớm thu

Mà sao đã lắm sương mù thế anh ?

Bao nhiêu chiếc lá lìa cành

Hồn quê lãng đãng trở thành khói sương


Lá rơi rụng khắp ven đường

Màu quan san lá đẫm sương thu về

Âm u khắp nẻo sơn khê

Lá còn được rụng trở về gốc cây


Lòng buồn theo chiếc lá bay

Biết bao giờ ? có một ngày về quê ?


Ngọc Bích


Màu quê hương



Tóc xanh giờ bạc như mây

Vườn thơ hoa gấm vẫn đầy gấm hoa

Sắc màu thơ vẫn chan hòa

Tím niềm nhung nhớ, phai nhòa màu xanh



Đỏ tươi màu trái tim anh

Vàng hoa cúc thuở thanh bình quê xưa

Trắng như mây buổi ban trưa

Hồng vui màu áo tuổi vừa mộng mơ


Lam bay khói tím sân chùa

Nâu như màu áo ni cô hiền hòa

Đen như màu tháng tư qua

Màu tang thương khắp quê nhà bảy lăm.


Thế rồi qua mấy chục năm

Mà Quê hương đã xa xăm biển sầu

Thắm tươi màu cuả cau trầu

Vững vàng vôi quyện đậm sâu tình nồng


Giang sơn ai cũng chung lòng

Bản đồ chữ S bên vòng đại dương


Rất hiên ngang rất quật cường

Là màu sắc của con đường về quê


Một lòng cùng ước được thề.

Một ngày chiếm lại miền quê thanh bình


Ngoc Bich

.

Hương vừa tím hương

Sáng nay lòng bỗng dưng buồn
Phải chăng nhìn giọt mưa tuôn nhạt nhoà
Mây mù xám nẻo trời xa
Lá thu rơi lẫn cánh hoa úa tàn.
Mênh mông lối ngõ đầy sương
Tiếng đồng hồ điểm nhẹ hơn, rất gần
Một mình ta đứng tần ngần
Qua khung cửa sổ mùa luân chuyển mùa
Thu đi sao quá hững hờ
Thoảng trong gió chút hương vừa tím hương.
Ta đi trong cõi vô thường
Làm sao níu được mùi hương thu vàng ?
Ngọc Bích