29.9.09

Một buổi chiều kia



Một buổi chiều kia nắng rất vàng
Ngoài trời cao vút bóng xuân sang
Hình như chàng đến!Hình như thế
Tôi thấy tim tôi bỗng rộn ràng

Một buổi chiều kia tôi ngẩn ngơ
Tôi thầm mơ uóc lẫn mong chờ
Sóng dâng nhè nhẹ lòng say đắm
Chàng đến bên tôi thật bất ngờ

Một buổi chiều kia tự lúc nào
Xuân đến chao ôi quá ngọt ngào
Chàng đến bên tôi và khẽ nói:
Yêu em. Chàng tặng lúc tay trao

Chỉ một cành thôi những nụ đào
Phớt hồng hoa thắm đẹp làm sao!
Hé môi hoa nói lời hò hẹn
Đất trời nghiêng ngả nụ hôn trao

Ngọc Bích

Lúc quạnh hiu



Cho em xin một thoáng mây chiều
Thêm vào dẫu nửa phút tin yêu
Một giờ, một khắc cho em đứng
Bên cạnh đời anh lúc quạnh hiu

Khi áng mây chiều lướt lướt nhanh
Là khi lòng chợt nhớ về anh
Cuối đường nhìn bóng cây hai dãy
Thèm đứng bên và nép cạnh anh

Trong nắng chiều thu cỏ bớt xanh
Chim bay về tổ đậu trên cành
Thẫn thờ em bước vào thu mộng
Ao ước lâu rồi , rất mỏng manh

Nửa mảnh trăng thu khuất lá cành
Khi lòng xao xuyến nghĩ về anh
Chỉ xin khoảng cách đừng xa cách
Thu muộn êm đềm...em với anh

Ngọc Bích

Còn nửa vầng trăng.



Ngày tháng phù du giữa cuộc đời
Mai này muôn dặm dẫu xa xôi
Rồi ra có lúc người bên ấy
Xao xuyến khi lòng nghĩ đến tôi ?

Mây lững lờ bay tận cuối trời
Ước ao người ấy đến cùng tôi
Chao ôi ! sẽ có đêm trăng sáng
Người đến đây cùng trăng của tôi.

Một mảnh trăng treo tận đỉnh đồi
Cả vầng trăng sáng để chung đôi
Cùng im lặng dưới trăng song sóng
Chàng với tôi chung một góc trời

Đêm nay trăng sẽ sáng trên đồi ?
Tôi thẫn thờ trong nỗi nhớ người
Nửa vầng trăng vẫn treo trong mộng...
Còn nửa vầng trăng ...vẫn đợi người

Ngọc Bích

Cô đơn



Nhấp nhô sóng trước nối làn sau
Lãng đãng chiều thu những phiến sầu
Lăn tăn kkói sóng mờ nhung nhớ
Mờ mịt sông dài trải chuỗi đau

Nhìn cánh chim bay vút mái đầu
Trời chiều nắng xế hút đêm thâu
Sân ga một chuyến tàu vừa đỗ
Bao kẻ đi, về tiễn biệt nhau

Nâng chén ly bôi uống một mình
Uống đi ! riêng một chén điêu linh
Sơn hà một cõi chung còn đó
Nửa chén sầu, riêng chỉ một mình

Mình ta với một chén trà xinh
Uống đủ này đây một chén tình
Nước trà trong chén đầy, vơi, cạn
Mà nỗi đơn côi vẫn một bình

Ngọc Bích

Hiên quỳnh


Hương đưa nhè nhẹ lung linh
Hiên quỳnh thơ thẩn chỉ mình bóng ta
Nâng niu từ những nụ hoa
Gửi vào những đóa tình ta rất thầm

Đóa quỳnh tím đứng xa xăm
Xa hơn đóa trắng nõn ngầm dâng hương
Kế bên một đóa thắm hường
Trên cao chót đóa vàng đương ngọt ngào

Thêm vào đóa nữa như sao
Đỏ tươi rực rỡ dâng chào đón ta
Kề bên cạnh nụ màu ngà
Cùng đua nở những cành xòa bên nhau

Sao em gọi đóa hoa sầu ?
Thưa anh: hoa nở rất mau rồi tàn !
Cho em lòng chợt miên man
Dành riêng thơ , đóa chẳng tàn không phai.

Đóa hoa thơ mãi thơm đời
Hương thơ thoang thoảng hiên ngời sắc hoa
.Thơ và em của riêng ta
Hiên quỳnh dưới ánh trăng ngà đêm này.

Ngọc Bích

27.9.09

Quê Hương nỗi nhớ

Nhớ Quê, gọi nhỏ Anh ơi !
Trong thinh không chẳng một lời đáp sang
Thẫn thờ nhặt chiếc lá vàng
Em nhờ lá chuyển tin sang đến người

Thả vào cõi nhớ mà thôi
Lá vèo theo gió cuối trời bay xa
Biết rằng trong cõi bao la
Nhớ Anh , có kẻ nhạt nhòa lệ rơi

Trách rằng: mơ mộng mà thôi !
Thưa không ! một phút bồi hồi nhớ Quê !
Để mơ để ước ngày về
Bên Anh , Em với hồn quê , chút tình.

Hẳn là riêng chỉ chúng mình
Gửi theo gió những ân tình xa xăm
Hướng về một chỗ ANH nằm
Bên bờ xa thẳm ngàn năm đến giờ

Những hình ảnh đẹp trong thơ
Anh xa xôi tận bên bờ đại dương
Chỉ là nỗi nhớ bình thường
Nhớ Anh , em vẫn tha hương nhớ về

Thưa Anh ! tên gọi là Quê
Bâng khuâng nỗi nhớ , nẻo về xa xôi .
Cách nhau cả một trùng khơi
Gom bao cánh lá vàng rơi thu vàng ....

Ngọc Bích

Nhớ về bên ấy


Nhớ những mùa thu nắng rất vàng
Nhớ hồng với cốm mỗi thu sang
Thả hồn từ góc trời phiêu bạt
Về tận chân mây mé cuối làng

Nhớ gốc bàng bên giếng nước xưa
Trong ,đục nông sâu đã mấy mùa ?
Từ thuở ... phương trời thân lữ thứ
Kiếp tầm nỗi nhớ vẫn vương tơ

Thu đến lâu rồi ai biết không ?
Sáng nay trời gió, lạnh vô cùng.
Nhớ về bên ấy làm sao xiết ?
Khi nắng thu vàng chuyển gió đông

Có thuốc nào cho em chữa chăng ?
Em mua, đắt mấy cũng vui lòng
Làm sao chữa hết.. thôi nhung nhớ?
Suốt buổi chiều nay nhớ lạ lùng !

Tơ trời ai nhuộm tím không trung
Trải lá thu vàng nỗi nhớ nhung
Em cũng xuôi dòng theo nước chảy
Vớt mảnh trăng chìm dưới đáy sông .

Ngọc Bích

8.9.09

Lễ Vu Lan



Lễ Vu Lan với cư dân thành phố San Jose CA.


Buổi lễ Vu Lan đã được Hội Đồng Cư Dân của thành phố San Jose tổ chức vào ngày 6- Sept -2009 hồi 1giờ 30 . Nghi lễ cổ truyền được điều hành rất thân tình , ấm áp tình người , tình dân tộc do một số cư dân trú ngụ lâu năm tại thành phố này đồng cộng tác hưởng ứng dưới sự hướng dẫn theo nghi lễ thông thường của các vị lãnh đạo tôn giáo và các bậc cao niên và điều hành.
Nghi lễ chào quốc kỳ Hoa Kỳ, quốc kỳ Việt Nam cùng với phần tưởng niệm đến anh linh tiên tổ và các tướng lãnh đã tử thủ để gìn giữ Quê Hương Việt Nam dấu yêu .

Phần chính yếu của buổi lễ được phối hợp với ban hợp ca Mây Ngàn Phương do các chị em phụ nữ Việt tha thướt trong quốc phục quê hương trình bầy qua bản nhạc Bà Mẹ Quê tại Trung Tâm Sinh Hoạt của Hội Đồng Cư Dân tại số 2050 Concourse . San Jose CA.

Buổi lễ được kết thúc trong bùi ngùi cảm động quyện đầy hương khói với bao lời cầu nguyện chân thành của toàn thể các đồng hương hiện diện khi nghe nhắc tới quý tính phương danh của các danh tướng, hùng binh cũng như các vị anh hùng vô danh Việt Nam .

Người Việt xa quê hương nhưng luôn giữ đạo lý cổ truyền và lòng tri ân , trọng kính đến các vị hùng binh dũng tướng mà tổ quốc mãi ghi công.

Đồng thời người Việt mình cũng luôn giữ đạo nghĩa của kẻ làm con luôn tưởng nhớ ghi khắc công ơn dưỡng dục của các đấng sinh thành mà đã được nhắc nhở chúng ta qua dịp lễ Vu Lan .

Ngoài ra cư dân vùng vịnh cũng còn cùng cầu nguyện cho nhà văn Nguyễn Thụy Long của thời Việt Nam Cộng Hòa trước 1975 , mới qua đời tại Việt Nam cùng với tang lễ của một gia đình cư dân Việt là gia đình giáo sư Phan quang Tạt & phu nhân và cháu nội vừa sảy ra tại San Jose một tuần trước đây .

Trong chia xẻ niềm đau cũng như nhân dịp lễ Vu Lan năm nay mong rằng những tấm tình của cư dân Việt Nam nơi đây cũng đủ làm ấm những hương linh người quá vãng.

2.9.09

Viết cho mẹ




Mẹ tôi : người Việt một đời
Xem thường thua thiệt, vẫn cười hồn nhiên
Mẹ quên bao nỗi ưu phiền
Đem nguồn vui tưới đầy hiên hoa quỳnh


Với con mẫu mực ,hy sinh.
Với chồng mẹ rất tận tình thủy chung
Với bè bạn mẹ vô cùng
Ví như cây bách, cây tùng ,mái hiên


Mẹ là biểu hiệu dịu hiền
Kính trên, nhường dưới ai phiền mẹ đây?
Mẹ thương con, cháu hàng ngày
Như hoa lá với cỏ cây dưới trời.


Cuộc đời và những nổi trôi
Qua nhiều thử thách , một thời gian nan.
Anh ,Em cho đên họ hàng,
Ân cần tỷ muội , gắn hàn khó khăn


Yêu thơ mẹ sống kiếp tằm
Nhả tơ kéo kén mẹ dăng tơ vàng
Mẹ ! là tiếng hát nhẹ nhàng
Vu lan chúc Mẹ bình an cuối đời.


Song đường luôn được an vui
Kính dâng cha mẹ đây lời của con
Biển sâu và núi cao hơn
Tình cha nghĩa mẹ ghi ơn đáy lòng



Ngọc Bích ( Viết theo lời những người con)