19.7.13

Câu hỏi

Hai chị em dưới rặng trúc xanh
Em gái thuở xa xưa
Hỏi em, em có yêu anh
Thì em cúi mặt làm thinh mỉm cười
Hỏi em sao chẳng một lời
Thì em cúi mặt mỉm cười làm thinh
...Bất ngờ em hỏi lại anh:
Có ai cười với kẻ mình không yêu?
(trích thơ Tế Nhị 1907- 1987)
 
Thưa anh trời đã sang chiều
Khi em cầm giỏ đứng liều bên anh
Đã là một kẻ si tình
Yêu anh lắm mới tận tình sang thăm
Bên anh em thật an lòng
Từ nay đừng có ai hòng dành anh
Yêu em, anh rất chung tình
Anh đẹp trai nhất làng mình đó nghe
Thơ chua Ngọc Bích
( Chàng được đúc sẵn thành tượng tại chùa Kim Sơn Houston TX)

18.7.13

Bao giờ người lại sang chơi

Bao giờ người lại sang chơi
Để cho mây trắng trên trời lại bay?
Bao giờ người lại về đây
Để sen lại nở trong ngày nắng tươi?
Bao giờ mây trắng ngừng trôi
Để em cùng chị về nơi quê nhà
 
Bấy giờ cây bưởi ra hoa
Hương bay đầy ngõ làm ta nhớ người
Biết bao giờ nhỉ em ơi!
Cho ta thôi hết làm người...tha hương
 
Ngọc Bích

9.7.13

Ngày giỗ năm nay

                                                                                    
Ngày giỗ năm nay mùng bảy tháng bảy là ngày mất anh
Nhánh hoa trong vườn với hai màu mà em biết anh rất thích
 

Giọt nước mắt cho quê hương và riêng cho anh
 
Ngọc Bích viết cho mình và để tặng Diệu Hương, Huỳnh thị  Quang , PhươngNam, Phương Lan, Cao Mỵ Nhân, Minh Chúc với những kỷ niệm Ngày giỗ năm nay. Với chúng ta thì ngày giỗ nào cũng là Ngày giỗ năm nay cả đấy bạn ơi !
 
Tháng ngày qua ,cõi buồn riêng
Giỗ anh... nghe giọt nắng đêm ngập phòng
 Âm thầm sống giữa mênh mông
Chăn đơn, gối lẻ, đèn chong đêm dài
 
Đưa tay vuốt sợi tóc mai
Thèm vòng tay, nụ hôn dài bên anh
Nắng mai khẽ lọt qua mành
Thẫn thờ nghe nỗi riêng mình bơ vơ
 
Bình hương tắt, khói vương mờ
Đàn im bặt tiếng , giây tơ lặng lời
Gọi thầm rất nhỏ…anh ơi
Hôm nay ngày giỗ bồi hồi nhớ anh
 
         Vòng hương khói tỏa mong manh
Đôi hàng lệ nến long lanh vì chàng
Thấu chăng trong chốn trần gian
Tâm tư ai đốt thành than được nào?
 
Nuốt thầm giọt nước mắt trào.
Vào trong tim rất ngọt ngào khóc anh
Ngọc Bích

5.7.13

Bài thơ chiều tưởng niệm

Đốt nén nhang thiêng chiều tưởng niệm
Gọi hồn đã khuất rất thân thương
Về đây nghe lại vần thơ đẹp
Trong khói nghe tình vẫn vấn vương
ĐA( Bài xướng của nhà thơ Đông Anh )
Kính họa .-
Nhang khói mang về bao kỷ niệm
Vần thơ ngày cũ gợi sầu thương
Nơi tiên cảnh người đi an lạc
Cõi dương trần lắm kẻ tơ vương
Tuệ Quang Tôn-thất Tuệ
Montréal, 30/6/2013
           
Những đóa linh hương vườn tưởng niệm
Gửi người khuất bóng vạn niềm thương
Dâng người bao cảm tình lưu luyến
Cùng khói nhang trầm tỏa ngát vương
Ngọc Bích kính họa
(4-July-2013 San Jose}

Chiều Tưởng Niệm

 
Hai người khách miền quê( Nguyễn Hữu Lục&Nguyễn Ngạc)
Toàn ban Hồn Nước Việt& Nghệ sĩ Kiều Loan
Nghệ Sĩ Kim Thư
Thành phần nòng cốt của ban HNV(Kim Trung, Song Long, Bùi Thanh Tùng,Ngọc Bích
Hoài Niệm cô em gái Bắc của thời xa xưa
Khán thính giả tham dự chiều tưởng niệm
 
Chiều Tưởng Niệm 30-June-2013
 
 
Hỡi những người thân-rất-mến-thương
Hỡi Hà Ly Mạc, Hà Thượng Nhân
Ông Sơn Điền hỡi, Trùng Quang hỡi
Sao vội vàng chi biệt Cõi Dương?

Chín suối chắc đang ngồi thả ý
Muôn trùng…vẫn đó bóng mây vương!
Múa chơi ngọn bút qua nhang khói
Tưởng gió bay đi…vẫn thấy buồn!

Nhớ lắm, thương sao người biệt biệt
Câu nào giọt lệ cũng tuôn tuôn…
Biết mình mai mốt rồi như thế
Bút mực còn chăng chuyện giữa đường?

Giữa đường xa xứ…rồi xa hết
Cọng cỏ thôi đành lợt sắc sương!
Viết những câu này tôi muốn khóc
Hỡi những người thân rất mến thương!
Huệ Thu
 
Kính họa .-
Khuất rồi bao bóng dáng thân thương
Tan hợp âu là chuyện thế nhân
Tưởng tiếc ngày nào vui xướng họa
Giờ đây đành cách biệt âm dương
Lai láng tình thơ lai láng ý
Cho niềm luyến nhớ cứ vương vương
Trăm năm dẫu biết rằng dâu bể
Sao vẫn riêng mang nặng nỗi buồn
Từ buổi nghẹn ngào câu tiễn biệt
Khiến dòng lệ nóng xót xa tuôn
Người đi thanh thản miền miên viễn
Kẻ ở bơ vơ vạn nẻo đường
Rồi đây thi hữu dần khuất bóng
Để mặc vườn thơ gội tuyết sương
Nhung nhớ mấy cũng đành phong kín
Chôn sâu hoài niệm khối sầu thương .
Tuệ Quang Tôn thấtTuệ
Montréal, 30/6/2013
(8.55 am)
Ôi nói sao vừa nỗi nhớ thương
(họa vận thơ Huệ Thu )
Ôi nói sao vừa nỗi nhớ thương
Người xưa đi, đến cũng… vô thường
Vẫn từng xướng họa chung... ngày tháng
Nay đã xa rời khuất ánh dương
Nhớ sớm vui cùng ai hội ý
Nhớ chiều buồn ngắm áng mây vương
Nhìn lên dư ảnh mờ hương khói
Chung với Người đi một nỗi buồn
Ai nói cùng ai lời tiễn biệt
Ai từng lệ ứa giọt sầu tuôn
Người đi im lặng mà xa khuất
Kẻ ở trông theo…hút cuốiđường
Trong ai thơ sẽ còn lưu bóng
Hình ảnh ai rồi phủ gió sương
Chứng giám cho lòng nhung nhớmấy
Ôi nói sao vừa nỗi nhớ thương
Ngọc Bích