30.8.08

Paris By Night 93 - dancing

Thân mời quý bạn thưởng thức Paris By Night mới nhất của Thuý Nga

28.8.08

Đôi Lời Tâm Sự



Sống và chết

Sống ao ước muốn mong mọi thứ
Chết một đồng một chữ không theo
Thế gian tránh khổ, tránh nghèo
Còn như danh lợi là điều mộng mơ

Sống được những phút giờ thoải mái
Kiếp con người được lãi thế thôi
Bao nhiêu những phút vui cười
Ấy là phần thưởng mà trời dành cho

Sống với những buồn lo ngày tháng
Với nhọc nhằn tối sáng hôm mai
Nhịn ăn nhịn mặc, nhịn vui
Làm cho cuộc sống phí hoài biết bao

Cái chết kia ai nào đã thoát
Số mệnh trời định đoạt ai hay
Được vui hãy biết hôm nay
Vì đời những cái rủi may bất thường

Phúc với họa đôi đường ai biết
Tạo niềm vui, tiêu diệt nỗi sầu
Chẳng mong sang với lại giầu
Tháng ngày mải miết đâm đầu đổ đi

Hơn thiệt lắm để rồi cũng chết
Lãi trên đời là biết sống vui
Như em : lòng dạ thảnh thơi
Một mình một cõi, hết thời lo toan

Cũng chẳng kể lòng tham : biển cả
Cùng chẳng lo vất vả quanh năm
Chẳng cần lo nghĩ đăm đăm
Chẳng như ai chỉ gấp năm vơ mười

Sao không nghĩ kiếp người là mấy
Gương thế gian trông thấy rõ ràng
Sống thời tích lũy bạc vàng
Chết thời tay trắng không mang được gì.

Còn đương sống tiêu đi là lãi
Chớ thiệt thòi vừa dại vừa ngu
Bẩn keo chỉ biết có thu
Chi ra lại sợ không bù được ngay

Thành ra sống tháng ngày đầy đọa
miệng có thèm cũng chả dám ăn
Lòng còn lo lắng băn khoăn
Những cân nhắc chán lại dằn xuống thôi

Trong vạn vật con người là nhất
Của làm ra còn mất như chơi
Chỉ duy có một con người
Tan đi là hết muôn đời còn đâu

Tôi chẳng cầu mong chuyện quá giầu
Đủ ăn đủ mặc chẳng lo âu
Của tôi không tiếc, đời tôi tiếc
Tiếc tuổi xuân qua đã hết rồi.
Ngo.c Bich

Mẹ Một Tiếng Dành Gọi Chung

Lời viết của con Nói với em về Mẹ anh:
Mẹ! thiêng liêng một tiếng dành gọi chung
MẹÏ sinh dưỡng thật vô cùng
Đáp đền ơn MẹÏï muôn trùng chưa xong

Ngày xưa... má mẹ còn hồng
Lưng Mẹ còn thẳng gánh gồng thương đau
Giờ đây tóc mẹ bạc màu
Sợi thương yêu nhuộm cho đầu anh đen

Qua bao dốc xuống, đèo lên
Vì anh mẹ đã bao phen tảo tần
Qua bao nhiêu những mùa xuân
Vì anh mẹ chẳng ngại ngần gian lao

Đem lời ru ,mẹ ngọt ngào
Từ trong thơ ấu truyền vào tim anh
Êm đềm như một bức tranh
Chim rời tổ ấm chuyền cành bay xa

Đến bây giờ Mẹ đã già
Vẫn lòng độ lượng bao la khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
MẸ !yêu thương vẫn mênh mông không bờ.
Ngọc Bich